Viết Về Hạnh Phúc
Vài năm trước, mình có logic để hạnh phúc là bánh xe cuộc đời phải thật tròn trịa, bao gồm : sức khoẻ, tài chính, mối quan hệ, gia đình, tâm linh,... phải được điểm 10. Và mấu chốt trong những mảnh ghép ấy là phải "thành công về tài chính trước".
- Muốn gia đình hạnh phúc không? Có tiền là hạnh phúc, có tiền mới đưa gia đình đi du lịch, mới mua được những của cải vật chất cho người thân.
- Muốn sức khỏe tốt không? Có tiền mua thực phẩm chức năng, mua thực phẩm sạch, đi bệnh viện tốt,...
- Muốn tâm linh tăng trưởng? Có tiền mới ngồi yên mà thiền được...
Cụ thể "có bao nhiêu tiền", mình cũng xác định là khoảng 1 triệu đô. Những tháng ngày làm việc liên tục, học tập liên tục, cũng có tiền, nhưng đã phải đánh đổi bằng rất nhiều điều. Tận sâu bên trong mình vẫn có sự trống trải, dù đã thực hành lòng biết ơn mỗi ngày.
Mình nhận ra có gì đó sai sai rồi.
Chính vì logic trên, nên người thân của mình lao tâm khổ tứ, long đong vì tiền, có thì sợ hết, không dám tiêu xài; không có thì gia đình lục đục, trách móc tấn công đối phương. Sâu bên trong ai cũng nghĩ "tôi phải kiếm tiền thật nhiều chính là vì cái gia đình này". Và mô-típ ấy liên tục lặp đi lặp lại tới con cái, cháu chắt.
Có lẽ chúng ta ít nhận ra hạnh phúc luôn miễn phí.
Một giờ ngồi bên cạnh nhau, trò chuyện cũng được, không trò chuyện cũng được; nhưng hiện diện ở đó, thực sự cho phép mình thấu hiểu lẫn nhau. Một bữa ăn cơm rau vườn nhà, cá ngoài ao, hay ốc ngoài ruộng. Đi du lịch nghỉ dưỡng cũng sẽ chỉ là đổi một địa điểm để mang vấn đề sẵn có đến mà thôi. Để hạnh phúc, phải xử lý ở bên trong. Tình yêu luôn có ở đây, thế nên dù được hay mất, có hay không có, vẫn yêu thương mà phải không?
Để hạnh phúc không phải là biết đủ,
mà là "biết đủ là đủ, tức là đủ" - Lão Tử
Dù có thật nhiều tiền của, đạt được thật nhiều thành tựu, mà tận sâu bên trong ta không cảm thấy đủ đầy; thì cũng giống như việc ta đặt cho mình một mục tiêu, khi đạt được ta lại lập tức đặt một mục tiêu tiếp theo; ngay khi ta tưởng mình đã tới đích, đích đó lại trở thành vạch xuất phát. Nhìn lại tưởng mình đi được thật xa rồi, vậy mà lại về nơi ta bắt đầu. Đi mãi, vẫn thấy trống trải; đi mãi, vẫn chẳng hiểu rốt cuộc mình đang chạy theo điều gì, đang làm vì điều gì. Biết đủ là đủ, sẽ thấy luôn đủ đầy, luôn trân trọng và biết ơn, từ tận sâu trái tim chứ không chỉ trên những bài tập thực hành viết lời cảm ơn. Tức là đủ, tức là nhận ra mình đã đủ rồi, hạnh phúc thôi.
Mình chọn hạnh phúc
Nên dành thời gian bên gia đình hơn, chọn làm việc ở Việt Nam để có thể về nhà dễ dàng. Không nói xấu ai khi ngồi cùng người thân, mà thực sự hiện diện, quan tâm. Rau sạch vườn mẹ trồng, thực phẩm sạch, bài thuốc quý, ở vườn đều có: rau má, nước tía tô, đậu đen, cần tây,... Thuận tự nhiên là khoẻ, không cần bệnh viện. Khi bị covid cũng không dùng thuốc tây mà để cơ thể tự chữa lành.
Cho trẻ đi chơi, vận động nhiều, tránh xa điện thoại tivi. Dành thời gian chơi với trẻ, từ khi có cháu cả gia đình mình gắn kết với nhau rất nhiều.
Mình nhận ra đây là tâm linh, cuộc sống là tâm linh, tâm linh là cuộc sống; không phải là đi đâu đó xa xôi, ngồi thiền. Tâm linh cần sự nhận ra, nhận ra rằng ta có thể không làm theo cách cũ, không nghĩ theo cách cũ, không sống theo cách cũ. Nhận ra sự thật sâu bên trong ta thực sự là ai, và chọn sống ai là ta.



Nhận xét
Đăng nhận xét